01. Hellhounds On My Trail
02. Blooddrunk
03. LoBodomy
04. One Day You Will Cry
05. Smile Pretty For The Devil
06. Tie My Rope
07. Done With Everything, Die For Nothing
08. Banned From Heaven
09. Roadkill Morning
Thế là cũng đã đạt ngưỡng album thứ 6 trong sự nghiệp, ấy là tớ chưa kể một mớ EP, rồi DVD live vân vân và vân vân. Dù trách móc, chê bai, hay yêu thích hờn ghét, COB cũng đã là một cái tên đầu môi cửa miệng ở bất kì tay metalhead nào trót trao thân nhầm Finland Melodic Death (tớ mạn phép xài cụm từ ấy, mong là không ai cãi ầm ầm là power with harsh vocal)Bẵng đi mất 3 năm kể từ xuất xưởng cái
Are You Dead Yet, một cái album mà tớ đã vứt vào xó nhà ngay khi vừa mua về, chỉ sau khi nghe tiếng beat từng từng tưng tưng. Với Blooddrunk thì quả là một thử thách lớn lao, bởi vì cái hay bao giờ vẫn là sự suy đoán ở một album sắp sửa ra lò - Liệu họ có đeo đuổi con đường hoàng kim xưa kia hay vẫn là những tay metalhead cứng đầu chỉ thích làm điều mình thích.
Với ngần ấy lý do cũng đủ để cho Blooddrunk trở thành một miếng mỡ hấp dẫn rồi. Theo quan điểm của tớ là ko đánh giá một band nếu ko nghe album của họ hehe vì thế dù có thất vọng với Are You Dead Yet đến mức nào chăng nữa, thì tớ vẫn sẽ để một suất cơ hội với BLOODDRUNK.
Cover đơn giản với mô típ quen thuộc là lưỡi hái + thần chết = COB, tuy nhiên kỳ này có chút sáng tạo hơn tí là thêm thắt chút máu me cho có vẻ Blooddrunk. Nói chung, cover album của COB hầu như chẳng có chút gì IQ cao cả hoặc thay đổi gì lớn lao không như các band power hay prog rất trau chuốt với hình nền.
Điểm cover = 5 (thật buồn nhưng COB vẫn :lnl: kekeke)
Bù lại, BLOODDRUNK đủ khả năng tái khẳng định vai trò đầu sỏ của COB, vẫn xứng tài đàn anh.
Xuyên suốt album, tớ như có cảm giác bước vào thế giới trộn lẫn của một Bodom lả lướt trên nền key thập niên 90, đồng thời có cả một Bodom thật cứng rắn lạnh lẽo của Hate Crew Deathrow. Tỉ lệ này gần như chia làm đôi trên toàn album, cứ một track bóng bẩy với sự góp mặt của keyboard thương hiệu Bodom là nối tiếp một track đầy sức mạnh và độ tàn khốc đóng dấu Bodom 2003 trở đi hehe....
Quãng thời gian xấp xỉ chỉ 40 phút quả thật rất ư là ngắn ngủi với những gì mình cảm nhận được. Niềm vui là nhận ra sự tồn tại rất mãnh liệt của COB. Dù có người nghi ngờ, có kẻ chán nản, COB đơn giản chỉ chứng minh tất cả bằng âm nhạc của chính mình. Do đó, thật khó để mà so sánh Blooddrunk với phần còn lại trong suốt cuộc đời trình diễn của nhóm. Đây là một album đứng riêng trong phong cách của nó, một phong cách hòa quyện vừa cũ vừa mới trong 1 ly cocktail metal say nồng.
Nếu như điểm mạnh của album là về chất liệu nhạc và phong cách thể hiện thì điểm hơi hụt trong album là về vocal, không hiểu sao nhưng từ trước giờ tớ chưa bao giờ đánh giá cao vocal của Alexi. Cho dù tay này về khoản hút fan và tạo hình tượng trên stage cực tốt, tớ vẫn luôn có cảm giác Vocal của Alexi hơi hụt.
Với những ai hơi nghi ngờ thì có thể điểm qua các track 1, 2 để có những cái nhìn thật xác đáng về COB.
Điểm sơ về album
Cover: 5 (ko nuốt nổi cover và title track)
Music: 8
Vocal: 7
Một album tuy không phải là kiệt tác nhưng cũng là một mặt hàng chiến lược rất đáng nghe trong năm 2008
BODOM RULES