Mùa này là mùa lục bình trôi đầy trên những con sông lớn nhỏ, ngày ngày cái thằng tôi ngồi trên chiếc xe đưa rước nhân viên của công ty nhìn thấy những cụm lục bình trôi lật lờ mà trong lòng không khỏi xốn xan, chút gì đó xúc động và buồn bã....
Nhìn chúng, ít nhiều cảm giác được những nỗi cô đơn, những con người bất định cứ trôi dạt, trôi dạt không phương hướng mặc cho cuộc đời, dòng nước đưa đẩy...Ngồi đó nghe Lonely nights mà nhớ về một ai đó, một mối tình thưở còn là sinh viên nghe sao mà đau đớn và nhức nhối đến thế.
Mấy ngày nay tập làm quen với Doom...có cách nghĩ khác người thấy nhạc đó trong sáng và không u tối...đơn giản cái chết vẫn là cái gì đó hướng con người ta đến những gì thuần khiết nhất...
Đôi lúc thấy chán cuộc đời này, chán những toan tính xấu xa của con người...Hôm nay có một khúc sống bỗng dày đặt lục bình, không thấy nước đâu cả mới chợt hiểu rằng rồi sẽ có một ngày những tâm hồn cô đơn, những kẻ vô định sẽ tìm thấy nhau và sẽ gắn kết để xua tan đi sự cô độc, hiu quạnh vốn vẫn hiện hữu từng ngày...Tôi rồi sẽ tìm gặp lại em hay sẽ tìm được một linh hồn cô đơn khác và gắn kết với nhau,,,uhm, hãy cứ tin vào 1 tương lai tươi sáng ngày mai bạn nhỉ!
List nhạc nhảy đến Nothing _ Norther. giọng thằng hát chính gào thét, I'm nothing...nothing without you...Your love is broken...broken love my life...Nothing...tôi thấy nhớ em da diết, nhớ thằng bạn cùng phòng với nỗi cô đơn không thể tả, không chia sẻ....
Rồi giai điệu du dương của Memories, nó đưa tâm hồn người ta đến một góc khác, phẳng lặng nhưng ngập tràn đau đớn và nước mắt...Tôi lại nghe Believe, bài hát mà 2 chúng tôi đều rất thích, đều rất vui khi mỗi lần đến Tùng vô tình được nghe, đã rất rất lâu rồi em và tôi đã không còn đến đó...