Re-post Review về Scarsick trước đây (firstly posted in Caferock) :p. Gọi là cho vui
=======================================
Điều đầu tiên có thể khẳng định ngay rằng, chắc chắn Scarsick đang & sẽ gây nhiều tranh cãi hơn cả album trước đó "BE". Nếu như BE là một album nặng chất *bác học* với tư tưởng khá vĩ mô chạy xuyên suốt một bộ khung nhạc kịch tính, ít *điên* hơn so với 4 siêu phẩm trước đó, thì với Scarsick, chỉ với vài lần nghe đầu ta sẽ sớm nghĩ rằng DG lại khép mình vào 2 chữ Progressive Metal. Nhưng nếu rập khuôn những tư tưởng truyền thống (Progressive) Metal vào để *cân* chất lượng âm nhạc của Scarsick rồi nhận định rằng album này dở thì sẽ rất sai lầm.
Ngoài lề tí! Nghĩ xem, cái BE tuy có vẻ bị nhiều người coi là dài dòng rối rắm và *chả ra cái đéo gì*, nhưng thực chính nó là dấu ấn đậm nét về bộ não sáng tạo vô song của mastermind Daniel Gildenlow. Nó chỉ ra rằng, hơn cả những prog-musicians thượng thặng như Pectrucci hay Neal Morse, Daniel đã biết chuyển hóa và liên tục làm mới âm nhạc mà ko ngại thử thách về cả thương mại lẫn nghệ thuật - đúng với tư tưởng của những ng` đã khai sinh ra dòng nhạc đặc biệt này - luôn cấp tiến, luôn tìm tòi và đổi mới.
Quay trở lại với Scarsick, xét từ chất liệu nhạc dùng trong album này, tôi cho rằng SCARSICK là một thử nghiệm táo bạo (liều lĩnh?), thậm chí hơn cả BE - khẳng định cái tư tưởng dám nghĩ dám làm của DG. Trong album này, DG đã tích hợp thêm một số lối trình diễn âm nhạc khác nhau mà rõ nhất đó là 2 ca khúc khá "nặng mùi" commercial rap: Scarsick & Spitfall và một ca khúc khác mang phong cách đối nghịch với progmusic - disco - là Disco Queen. Đây có lẽ là nguyên nhân cơ bản nhất dẫn đến sự quay mặt, thậm chí có thể là bài xích của một số các rockfans đối với tác phẩm này của POS. Khách quan mà nói, phải công nhận rằng sự gắn kết "hình dáng" các thể loại này là không hề dễ chấp nhận ngay cả với một bộ phận progheads vốn rất thoáng trong tư duy, huống chi với các extreme-metal-heads, vốn nổi tiếng khó tính, khắt khe với những sự lai tạp lộn xộn giữa những dòng nhạc ko đội trời chung. Vì vậy ko có gì là lạ khi thấy khá nhiều progfans lẫn metalheads,..."tạm thời" đặt album này vào Blacklist một cách trang trọng! (tính đến thời điểm viết bài này).
Tuy nhiên, tôi chỉ dùng từ "hình dáng" các dòng nhạc thôi chứ ko nói là DG đã chơi nhạc Disco hay Rap theo kiểu bọn Nu/Core rẻ tiền. Nếu bạn định chìa Spitfall cho bất cứ một thằng/con nào có kiến thức cơ bản về các nhánh nhạc mà hỏi nó đây có phải Rap ko thì 99% câu trả lời nhận được sẽ là: "Rap kặc!" (hôm nọ tớ vừa bị xong :)) ). Có 2 quan điểm rất thú vị mà tôi được tham khảo - 1 cho rằng DG sẽ ko từ bỏ Metal, còn 1 lại nghĩ ngay cả Metal giờ đây cũng chỉ là một chất liệu trong vô số lựa chọn của DG mà thôi. Tôi ngả về phía sau, cho rằng genre của POS xét đến cùng chỉ cần dùng 1 từ Progressive duy nhất là đủ. Từ đó, nên thấy âm nhạc trong Scarsick được cập nhật ít nhiều theo các tư duy mới mà sự thẩm định đúng đắn nhất còn phụ thuộc vào thời gian và sự kiên nhẫn của người nghe. Thực tế, qua những gì tôi đọc được, có thể thấy có ko ít các progheads đề cao và ủng hộ hướng đi của DG trong album này - thậm chí một số còn cho đây là the most progressive album of POS. Nhưng chú ý rằng, ko nên nhầm lẫn giữa 2 khái niệm "mới" và "hay". Ở đây ta chỉ thừa nhận rằng Scarsick có nét mới trong các sáng tác, mà ko (chưa) xét đến giá trị của nó! Tôi ko phủ nhận việc đưa vào các nhánh nhạc lạ mang ý nghĩa rằng thời kì chùng xuống của POS với một Daniel thiếu hụt cảm hứng sáng tạo cũng là một khả năng được tính đến!
Bênh cạnh những nét nhạc mới lạ, nhìn tổng quan, album này khác các albums trước của POS ở một điểm rất rõ nét là kiểu gắn kết âm nhạc. Hãy nhớ lại rằng các concepts trước của POS đều chặt chẽ về mặt âm nhạc (nội dung thì tất nhiên!) mà một trong những đặc trưng cơ bản nhất là việc lồng ghép các nhóm giai điệu từ bài này sang bài khác (Ashes, Idioglossia), hay biến chuyển thay đổi từ song melody thành guitar solo (The Heart of Mine, Undertow..)... khiến cho tổng thể concept luôn nhất quán và liền mạch. Scarsick thì ngược lại, giống với 2 album đầu One Hour & Entropia, rất dễ nhận ra mỗi một track đều mang một giai điệu điệu riêng biệt, ko hề có bất cứ sự đan xen chồng chéo nào giữa các bài hát. Với thứ nhạc đặc trưng của POS thì tôi ko nghĩ rằng đây là ý hay! Nó mang cho tôi một cảm nhận về sự rời rạc. One Hour & Entropia, cũng là nhóm những ca khúc riêng rẽ, tuy nhiên chúng quá xuất sắc để người ta có thể để tâm đến những thứ vụn vặt khác. Còn tuyệt chiêu lồng ghép - có hơn ko - vẫn là một sợi chỉ đỏ thắt chặt toàn bộ các ca khúc lại với nhau! Scarsick nếu nghe kĩ ta cũng sẽ thấy có những nhóm những ca khúc liền nhau có những nét tương đồng, giống như được xếp đặt theo tổ hợp chương hồi (lối chia album thành 3 chapters điển hình trong tất cả các tác phẩm của POS), nhờ đó tính liên kết trong concept cũng ko đến mức quá mờ nhạt. Theo quan điểm cá nhân, tôi muốn nhấn mạnh đến sự liên kết concept trong album này vì tôi cho rằng Scarsick là một album đi tìm cái hay trên tổng thể sẽ dễ hơn rất nhiều so với việc cố gắng yêu thích với một vài ca khúc riêng lẻ.
Nhìn album này một cách tỉ mỉ hơn bằng phép so sánh & đối chiếu, xét trên phương diện cấu trúc bài hát sẽ thấy có một điểm sau: toàn bộ 10 tracks đều "đồng dạng" - có cấu trúc cơ bản thế này: "verse1/chorus/verse2/chorus...". Ko cần bàn đến chất lượng nhạc, tôi vẫn cho đây là khiếm khuyết "ko hề nhỏ", một trong những dấu hiệu cơ bản cho thấy sự bế tắc trong việc viết nhạc của một nhạc sĩ progressive rock. Tuy nhiên âm nhạc của POS thường rất tài tình trong xây dựng những điểm nhấn đầy ấn tượng - là thành tố cực kì hiệu quả trong việc xây dựng nên thứ âm nhạc đặc trưng có một không hai của POS - mà nếu lắng nghe một cách hời hợt qua loa dăm ba lần sẽ ko thể thấy được! Những tiny patterns chỉ hé mở một cách từ từ qua nhiều lần nghe - giải thích tại sao khi thích 1 album POS ta thường thích theo các thời kì, rồi mỗi thời kì lại "chết" album đó theo một hướng. Tiếng guitar mỏng như tơ nhện (tiếng đàn đặc trưng của DG), âm thanh tưng tưng của cây mandolin (ko phải cây mandola của anh TyTy đâu nhé! Check rồi ^^) trong America (quá kết con mandolin này luôn!), đoạn riff kì quặc, phối bè vocals đầy mông lung trong Enter Rain, phong cách hát rất (?x?o?y?z) trong Mrs Mother Modern Mary.....những gì tôi cảm nhận được cho đến giờ - tuy nhỏ nhặt nhưng là lí do tiên quyết làm thay đổi quan niệm với những ca khúc này. Tôi cho rằng nếu như các album trước của POS đều là những masterpieces - xuất sắc trên toàn cục, đầy sức thuyết phục với người nghe thì với Scarsick, để "cảm" được album này thì phải "nhìn thấu" hết những chi tiết khá "tinh vi" ấy. Đây thực sự là một yêu cầu khá cao so với 5 albums trước, nhưng chúng gần như là khả năng "tạo đà" quyết định tới sức hút của Scarsick - một album nặng về "nghệ thuật chấm phá" trong phối khí, bù trừ cho các điểm yếu trong sáng tác giai điệu. Vì vậy, đến lúc này, lời khuyên của tôi là: nếu như bạn ko thích các album trước của POS, hoặc chỉ "thích"(nghe được) được mỗi Remedy Lane, chắc chắn bạn ko nên nghe/ko nên biết tới album này vì nó hoàn toàn chẳng dễ chịu gì (cũng là cảm giác của tôi trong vài lần nghe đầu). Còn nếu đã là die-hard fans của POS, bằng mọi giá, hãy nghe trọn vẹn Scarsick (một cách tập trung nhất có thể!) ít nhất 20 lần để rút ra nhận định đúng đắn nhất. (30 to me !). Thực tế cho đến giờ này, ca khúc duy nhất gây vẫn còn cho tôi sự khó chịu là Flame To The Moth.
Thực tế, trước hết tôi muốn nhấn mạnh rằng đây chỉ là những đánh giá sơ bộ ban đầu cho bước đi mới của một band nhạc nổi tiếng là luôn "rất khó đoán trước". Về cơ bản album này có cả cái được lẫn cái chưa được, và thực lòng nó vẫn khiến tôi tạm thời cảm thấy ko được thỏa mãn lắm. Năm 2004, POS đã gây hoang mang cho các progfans của mình về một thử nghiệm nho nhỏ với BE thì cho đến giờ, Scarsick tiếp tục lại là một dấu hỏi to tổ chảng rơi cộp vào đầu tất cả những ai đang mong chờ một điều gì hơn thế, thực sự tương xứng với tầm vóc ban nhạc. Tôi cho album này 4.00 / 5, và sẵn sàng đánh cuộc rằng trên progarchives nó cũng sẽ chỉ giành được số điểm xấp xỉ trong phạm vi đó mà thôi! (hiện giờ là 3.71 -hoho). Scarsick cho đến giờ vẫn tôi cho là album yếu nhất của POS, thể hiện sự tụt dốc từ từ của ban nhạc. Tuy nhiên Scarsick là một tác phẩm nghệ thuật, và còn là một tác phẩm tiềm giữ nhiều sự phá cách. Với những album như vậy, chỉ có thời gian mới luôn là người phán xét công tâm, đúng đắn nhất cho giá trị thực sự của nó. Hãy cứ nghe, và chờ xem!