Đôi điều biết về nhóm death metal mới toanh đến từ Đan Mạch, dạ vâng, chí ít thì không phải là MLTR mà chúng ta thường nhắc đến mỗi khi nghe tới xử sở Đan Mach, nhóm vừa đoạt giải 'Metal Talent of The Year' - nghe qua thì sặc mùi MTV Award nhưng bấy nhiêu cũng đủ đánh giá về khả năng của Crocell.
Thị trường death metal cuối năm khá là hiền hoà, có chăng vài band lèo tèo xuất hiện, có lẽ vì thế cái tên Crocell đập vào mắt mình hơi bị nhanh chóng giữa hằng hà sa số các album death metal khác :lnl:
Đầu tiên, phải nhắc đến cover album đậm chất tư duy death metal cổ điển, theo trường phái châu âu, không xương sọ, ko lóc da lóc thịt, đơn giản là hình mẫu một quái vật death metal được hình thành từ trong trí tưởng tượng của kẻ sáng tạo ra nó. Với một band mới ti toe ra lò thì việc sử dụng cover album gắn khá sát với tên chủ đề album là điều rất ư bình thường. Hiển nhiên là cũng báo hiệu một album tốt lành.
Phải nói đây là một album rất có chiều sâu bởi độ dài một album death metal thường chỉ kéo xấp xỉ 30 phút và liên tù tì các đoạn chặt chém điên loạn. Tuy nhiên, Crocell đã không chỉ đơn giản gói gọn album mình vào thời gian mà tạo khoảng không gian rộng mở hơn, để có thể truyền tải những chất liệu tinh tuý nhất, những nhiệt huyết máu lửa nhất của một band trẻ trung.
Âm nhạc Crocell không gắn với phong cách death metal hiện đại, không có những đòn phủ đầu đánh ngất người nghe từng giây phút mà là từng nốt, từng giọt nhỏ dần, ngấm dần để có thể chiêm nghiệm cái hay của từng track. Âm hưởng death metal đến từ Crocell mang hơi hướm old-school death/thrash mạnh mẽ uy lực, từ tốn và chậm rãi, cuốn từ từ để đẩy dần lên cao trào. Từng track riêng bao giờ cũng có đoạn rải giữa chừng để người nghe có thể xơi dần thứ âm thanh khô ráp mà đầy sức mạnh.
Tuy mới là album đầu tay nhưng Crocell xem ra đã rất 'già dặn' trong phong cách chơi định hình của nhóm. Lối đánh chắc nịch theo con đường 'nhạc tới đâu death tới đó' - Crocell quả xứng danh là 'điều hứa hẹn được chờ đợi trong tương lai'.
hehe để chọn một bài review đối đầu thì có lẽ đặt Six Feet Under lên bàn cân với Crocell là hợp lý hơn cả :zyx: Bởi sự nghiệp của SFU hoàn toàn vượt xa so với Crocell với vốn liếng là 10 album trong suốt gần 15 năm hoạt động.
Đội ngũ vẫn còn đó những tay truyền thuyết như Christ Barnes trong vai trò vocal (hắn đã từ bỏ Torture Killer để về lại với đất diễn chính là SFU), hay Terry Butler tay bass lừng danh của Massacre và Death. So với album thứ 9 Commandment thì Death Rituals vượt trội hơn hẳn.
SFU đã không còn quá hùng hục như trước, không máu me phô trương mà cũng trở nên chậm rãi hơn, đằm tính nhưng vẫn rất ư là cục súc đúng chất death metal. Vocal của Barnes vẫn đục như ngày nào, có khi còn đục hơn nữa chứ lị. Nhìn chung, Death Rituals mang âm hưởng rất thú vị, cũng thuộc vào hàng có chất lượng của năm 2008. Album được ghi âm chính tại nơi được coi là đất thánh của Death Metal - vùng đất Tampa đầy quỷ dữ, tại Morrissound Studio - nơi thành danh của bao album death metal kinh điển của Cannibal Corpse, Sepultura, hay Deicide ...
Cả hai album đều thấm đẫm hương vị old-school death, chậm rãi và chắc nịch, như lối chơi khẳng định quyền lực và vị thế của band. Có thể nói không ngoa đây là một album của SFU mà mình rất thấy có hứng thú, chơi với dignity và thực sự tạo được điểm nhấn ở những đoạn riff gằn kèm theo chất giọng đục ngầu từ tay Barnes, mặc dù so với Benton thì tớ thấy tay Barnes chỉ đứng hàng đàn em.
Thành công từ album 2008 của SFU đủ sức khẳng định rằng SFU còn rất nhiều nguồn năng lượng để có thể truyền tải cho mình những album death metal thú vị.