Edit: tớ đổi tên thread để gộp cả 4 issue vào 1 trang. Sắp có issue #2.
Shit-flinging time.
Xét thấy rằng các review gần đây nhất của tớ mang tính tâng bốc band/album trong bài lên đến tận giời. Vấn đề ko nằm ở đó, khi nx lời khen của tớ chả bao giờ thừa, vì dù sao thì tớ cũng luôn luôn đúng, & nếu các cậu ko đồng tình với tớ thì rõ ràng là các cậu sai, that’s that. Anw, đang nói tiếp, khổ ở chỗ, positive review cứ sòn sòn ra thế nên thấy hình như avatar của mình đang ngả màu hồng thì phải. Dấu hiệu của gay hóa, cần phải ngăn chặn diệt trừ tận gốc bởi một vài negative review, ko thì hỏng.
So, ngày hôm nay Iced Earth sẽ đc nếm phát cranium basher (25% stun) đầu tiên từ tay tớ, trong cả một xê-ri review nhiều tập xỉ vả nx album đáng chết. Một vinh hạnh vô cùng to lớn, nếu mọi ng xét đến độ bất tài vô dụng của Jon Schaffer & co. trong nx năm gần đây.
Phải nói Iced Earth & Overkill là 2 hiện tượng tớ vẫn ko thể nào hiểu nổi. Cả 2 đều đc >50% dân số metalheads phong thần phong thánh, nhưng thực chất thì cả 2 đều chơi nx thứ nhạc nghe như boarshit. Then again, nói thế cũng hơi quá, vì 3 album đầu của IE cũng ko đến nỗi nào, thậm chí hay là đằng khác [còn Overkill cả đời vẫn suck]. Thật tiếc cho Schaffer, sau khi đã vắt khô vốn riff qua Burnt Offerings, đáng nhẽ ra phải disband bố nó đi thì hắn lại tiếp tục kéo lê sự nghiệp & tên tuổi của mình dưới bùn đất, đẻ ra hết abortion này đến abomination khác (xem catalogue từ Dark Saga đến
Something Wicked II: The Crucible of Man) tọng vào mồm thính giả, để rồi đến thời điểm này ta đã ko còn cần vểnh tai lên mà vẫn nghe thấy đc cái câu “Fuck Jon Schaffer!” rõ to.
Nhưng quá trình ‘tiến’ hóa đó lại là câu chuyện khác, dài hơn, lê thê hơn, để hôm khác kể.
Nhân tố quan trọng nhất, ko thể ko đề cập đến trong một bài review về Iced Earth là guitar. Như đã biểu ở trên, trừ mấy album Burnt đổ về trước, tớ chả bao h thấy có gì ấn tượng về guitarwork của Schaffer. Nhưng ít ra hồi Dark Saga – Horror Show hắn còn nhiệt tình, thế nên riff khi đó còn có vẻ hung bạo thú vật, mặc dù kết cục của ngay cả nx cú riff đó cũng luôn luôn giống nhau: “rào rào rào rào rào rào rào” hòa vào thành một bát cháo lòng tiết canh trước khi album kịp kết thúc, để rồi khi chúng hết thật thì ng nghe mới sực tỉnh, “Huh, xong rồi à? o_O”
Anw, trong
The Crucible of Man tình hình còn tệ hơn khi aggression đã đc vặn xuống mức tối thiểu, từng giai điệu hằn sâu nx nếp nhăn mang tên ‘recycle bin’; đã thế hầu hết album lại còn toàn mid-paced, & thế là bát cháo lòng năm 2008 a.k.a.
Crucible’s riffs đc serve vừa ôi vừa ko có mắm muối. Đủ thấy, tay Schaffer đã quá già về mặt tinh thần, quá khô về mặt cảm xúc để có thể làm nên trò trống gì nữa. Buồn ngủ hơn cả ambient/drone; chú Jaymz motherfucking Hetfield còn viết đc nx câu guitar bùi tai, đáng nhớ hơn thế. Thrash?? Trash.
Điều thứ 2: Matt Barlow. Gì thì gì, Framing Armageddon có suck đến đâu chăng nữa cũng vẫn còn ấn tượng ở nỗ lực cá nhân phi thường của Tim ‘StRipper’ Owens. Một cái mồm của y đã cứu cả cái album khỏi trôi tuột xuống hố xí, với một cái giá phải trả khá đắt (hoặc hời, tùy theo quan điểm các vị): album đó nghe như đíu phải của Iced Earth, mặc dù vẫn sặc sụa concept về Set Abominae cliché đến phát khóc. Hãy nghĩ đến Demons & Wizards, trừ Hansi, trừ 50% độ hay, cộng Owens vào, & ta có Framing. Anw, speculation là điều ác, nhưng đoán rằng chắc tên Schaffer cũng hình dung đc ra cái đoạn ‘đíu phải IE’, cho nên đã đá đít Owens đi, chiêu mộ lại Barlow về để thỏa lòng mong mỏi của tầng tầng lớp lớp các fan vô hồn của hắn. “Ooh Matt Barlow! Yaaaaays! You’re sooo hot Jonny!” *fap fap fap fap fap*
Y’know,
Vay mượn từ thebestpageintheuniverse.netIced Earth thật sự đã trở lại, & Iced Earth fucking suck. Hơn cả mọi lần. Cũng như bên guitar, aggression & cảm xúc của Matt đã bị vặn xuống min, khiến hát hò của hắn oải như kẹo cao su thằng khác bú hết đường phèn rồi nhổ lại cho mình vậy. Fact: có nx bài có hắn hát mà tớ tưởng là instrumental tracks. Cháy nhà ra mặt chuột,
Crucible ắt phải khiến bọn fan phải trắng mắt ra mà hiểu là có Barlow hay ko thì vocals vẫn suck rứa, khi mà Schaffer mới là kẻ viết nhạc & đút lời vào mồm gã vocals như mẹ bón bột thịt quá hạn cho em bé.
Điều cuối cùng, & cũng là điều khó chịu nhất: orchestration. Ok, orchestral/classical metal – hay. Orc power – cái đc cái ko. Orc gothic – ho hum. Orc heavy/death/black/nx thứ khác – hum drum, etc. etc. Nhưng orc THRASH?! (or well, cái thứ mọi ng đang tự lừa bản thân & coi là thrash này đây anw) Với pseudo-thrash riffs đè lên nền hòa tấu??! ARGH %$*#&! Đành rằng khoản đó ko nhiều bằng trong Framing Armageddon, nhưng chẳng qua đó là vì đĩa này ko có crap interlude chồng chất lên nhau thôi. Có mỗi 1 chỗ symphonics duy nhất tớ tương đối appreciate đc là Epilogue, bởi vì:
1. Nó báo hiệu rằng fucking finally, đĩa này đã (sắp) hết.
2. Nó làm tớ nhớ đến nhạc nền cho khu hoang mạc Vendigroth, trò Arcanum: Of Steamworks & Magick Obscura – một game rất hay, btw.
Come to think of it, nếu ko vì sự annoying của chúng thì chắc tớ chả biết track nào trong
Crucible có hòa tấu & track nào ko cơ.
So, tớ phải tự phục mình là con người cực kì rộng lượng trong nx tình huống củ lìn như thế này. Chính vì sự rộng lượng hơn cả Ji-sợt ấy mà tớ sẽ ban cho album đây
1.5/10 điểm, gấp 3 lần số điểm nó thực sự đáng đc hưởng. Thật vậy, 0.5 điểm cho phần nhạc nhẽo, 1 điểm vì cái title “Something Wicked” tự nhiên làm tớ thèm DotA-Allstars vãi:
- Trích dẫn :
- Iced Earth pwned their fans’ collective ass for 1,000,000 pounds.
Iced Earth are Wicked Suck
BOARSHIT METAL IS SELLING! [background sfx: SELLOUT!]
Highlights: Angels Holocaust, Stormrider
Có điều cả 2 track trên có ở đĩa Night of the Stormrider (1992) của nhóm chứ đếch phải ở
Something Wicked 2. Vậy sao tớ lại đính nó vào đây? Well, hãy nhìn theo khía cạnh này: nếu như
Crucible giống tớ vừa i@ một phát, thì Stormrider là mẩu giấy chùi của tớ. I@ mà ko chùi thì kinh vô cùng, & tương tự thế, tớ ko thể nghe xong
Crucible mà ko rửa tai bằng Stormrider đc.
Thà nghe St fucking Anger còn sướng hơn. Fuck Jon Schaffer.