Cái tin Insomnium sẽ có show ở Paris vào tháng 12 đã làm tớ nôn nóng sốt ruột ngay từ tháng 9. Đi coi Insom đánh live đó là một trong những mục tiêu trong đời tớ. Và hôm qua nó đã được thực hiện.
Đặt vé trước đó 1 tháng, tớ đã quyết tâm dù ngày hôm đó có bất kỳ kế hoạch gì đi nữa cũng sẽ bị hoãn lại. Và sau nhiều tuần thấp thỏm chờ đợi, rốt cuộc giờ G cũng đã tới. Tớ khăn gói ba lô laptop mua vé tàu lên đường.
Vé ghi 19h00 tối ngày 10/12 bắt đầu. Bọn tớ bắt metro đi từ lúc 18h kém, tới nơi là 19h kém 25 phút. Vì chủ quan trước khi đi không coi lại địa hình nên lúc tới nơi lớ ngớ làm sao đi một vòng lên hướng ngược lại, rồi sau dòm số nhà mới biết và vòng trở về, hóa ra cái địa điểm nó nằm ngay đối diện chỗ metro tới. Vừa tới nơi là 19h kém 5 phút, bọn chúng nó đã xếp hàng khá dài. Khoảng 20 phút sau cửa mở và tất cả lục tục kéo vào. Mặc dù đã 19h30 nhưng bên trong còn khá thưa thớt.
Glazart là một phòng concert có khá nhiều metal band đến đánh. Nó là một tòa nhà thấp và rộng rãi, bên trong khuôn viên có sân vườn, khu hút thuốc, quầy hàng merchandise, bar, wc, và những chỗ ngồi nghỉ ngơi. Sức chứa khoảng 300 người nhưng hôm nay tớ đoán không tới 200. Ngoài một phòng lớn dành cho sân khấu và khán giả, thì còn có phòng chiếu phim, gallery, phòng nghỉ, và một số thứ khác. Căn phòng concert khá rộng, trên tường tranh ảnh metal đầy ắp, đèn đuốc đầy màu sắc sáng lòa, nói chung là ấm cúng. Lúc chúng tớ bước vào chỉ mới có vài tay đang ngồi ở khu vực gần sân khấu, bọn kỹ thuật thì đang test dụng cụ, một vài tay khác lúi húi xem hàng, mua CD, ở quầy merchandise, một đám khác thì nốc bia ở quầy bar. Bọn tớ xếp hàng lâu mỏi chân nên kiếm chỗ ngồi nghỉ, nghe System of a Down, quan sát xung quanh và chờ Omnium Gatherum (OG), band mở đầu.
OG mở màn khá sung. Đội hình tay nào cũng to con cao trên 1m9. Vừa bước ra là đánh liền không chào hỏi bà con. Tớ không nghe bọn này nên chẳng biết bài nào ra bài nào, nhưng nói chung là đánh rất tốt. Đặc biệt là âm thanh cực hay và cực đã tai. Anh em đứng dưới hào hứng tay chân giơ cao tới tấp, đầu giật lia lịa, mồ hôi nhễ nhại. Chúng tớ đứng gần sân khấu nên xem được rất rõ. Tớ tranh thủ lia được vài pô hình. OG đánh liền một lèo xong nói "we got 2 more songs for you", lúc này tớ mong bọn đó đánh nhanh cắp đít đi xuống cho rồi để chỗ cho Insomnium tiếp theo.
OG hạ màn, anh em thỏa mãn giải tán nghỉ giải lao 10 phút. Tớ tranh thủ kiếm bia uống, bị nó chém 2 chai Heineken 4€/chai. Uống cái ực đã hết, thù bọn nó gì đâu.
Hết 10 phút, xẹt thấy bóng Insom bước ra check dụng cụ, tay Friman xì xầm cái gì đó bằng tiếng Phần Lan để check micro, Niilo đi qua đi lại chỉnh bass, có thêm tay gì chơi keyboard chưa bao giờ thấy mặt, chắc tay này là đội hình đánh live. Insom nhìn ở ngoài giống y trong hình, tay nào tay nấy to con vạm vỡ, tóc dài miên man, và headbang rất điệu. Mở đầu bằng Equivalence tiếp nối sau là Down With the Sun, tớ đoán show này sẽ chủ yếu đánh những bài trong album mới, đúng là vậy. Nghe Insom đánh live là một trải nghiệm mà từ ngữ khó có thể diễn tả được, trừ khi chính mình đứng đó để thưởng thức tận tai tận mắt. Nếu nghe CD ta có thể cảm nhận được hết những cái tinh tế của âm thanh, thì nghe live sẽ cảm nhận được cái dữ dội mạnh mẽ của từng giai điệu, cộng với cái rất thật, sống động, khi nhìn thấy những tay thần tượng đang đứng cách mình không tới 10m. Speechless.
Đánh xong 2 bài, tay Niilo làm anh em Paris hào hứng khi "xổ" tiếng Pháp:
- Niilo Sevanen: Bonjour Paris!
- Les parisiens: Yeahhhhh!!!! (\m/ horns up \m/)
- Niilo Sevanen: You are fucking awesome! Thank you so much! The next song is from our previous album, and it's called...
- Một tay nào đó trong đám đông : THE LAST WAVE THAT BROKE!!!
- Niilo Sevanen: THE LAST WAVE THAT BROKE!!!
Tuyệt vời! Chỉ có 2 chữ đó. Từ tiếng trống tiếng bass tiếng key, mọi thứ ta đều nghe rõ mồn một nhưng rất hòa hợp với nhau, chất giọng của tay Niilo đứng gần nghe mới thấy là quái vật chứ không phải người. Thật sự mạnh mẽ tàn bạo.
- Niilo Sevanen: Très bien! Merci! The next one is from the Above the Weeping World album, it's called The KILLLLLLLJOYYYYYY!!!!
Lúc Insom đánh không phải tớ chụp hình nên mặc sức "hoạt động nhiệt tình", headbang vã mồ hôi, tay giơ mỏi nhừ, nhưng hễ cứ một khi tiếng nhạc của bài tiếp theo cất lên lại không thể kìm được hào hứng.
Nếu tớ không nhớ nhầm setlist thì tiếp theo sau đó là The Gale, và dĩ nhiên là Mortal Share tiếp nối. Awesome. Fvcking awesome. Không thể nói gì hơn. Hai chai ken vừa uống chắc đã theo mồ hôi tháo ra ngoài từ đời nào.
Bài sau đó là Weighed Down With Sorrow. Đám đông enjoy không mệt mỏi, ầm ĩ gấp mấy lần so với OG lúc nãy, tay chủ hàng merchandise và em gái quầy bar đứng ngáp ruồi vì vắng khách, tất cả đều tụ tập tại sân khấu. Tay Niilo tranh thủ khi đánh xong PR kiếm chác "We thank you for your support! Don't forget to check out our merchandise over there! There is a big guys over there waiting for you!". Tớ ước có thể nói cho hắn nghe "tao biết rồi nhưng hàng họ của bọn mày tao mua hết rồi".
Xong Weighed Down With Sorrow, Insom gật chào đám đông rồi gấp rút đi vào cánh gà. Anh em bên ngoài hô to "Insomnium! Insomnium!! INSOMNIUM!!! INSOMNIUM!!!" Làm cả bọn lại lục tục kéo ra "Do you want some moreeee?!" "Yeahhhh!!!" "Okay we have one more song for you, it's from the 2006 album, it's quite a short one, it's called DEVOID OF CARING!"
Và thế là thêm một bài tuyệt đỉnh, cả band phối hợp nhuần nhuyễn không chê vào đâu được. Cứ 1, 2, 3... là ba tay guitar cùng headbang, điệu không thể tả. Âm thanh trong phòng phải nói là điếc con ráy. Một số tay đứng xung quanh bọn tớ phải nhét bông vào tai.
Xong bài cuối, đám đông thỏa mãn, vỗ tay rào rạt không ngớt. Lần này Insom cùng gật chào khán giả thật lâu, tay Niilo không ngớt gào "Thank you Paris!! Thank you!! THANK YOU SO MUCH!!" Câu cuối hắn thank you bằng giọng harsh nghe thật đã.
Lại tiếp tục giải lao. Chúng tớ kiếm chỗ đứng nghỉ và chờ band cuối cùng, Swallow the Sun. Nhưng tớ rất tiếc sẽ không có review gì về bọn này, vì không biết trục trặc kỹ thuật gì mà đợi mãi không thấy bọn nó ra, và vì em heart2frozen nhà mình kêu mệt, nên thôi tớ đành đi về. Lúc đó đã 23h kém. Ra đón metro về nhà ngủ. Thành thật sorry các fans của Swallow the Sun.
Kết thúc một đêm hoành tráng.
Và sáng hôm sau, tức là hôm nay, tớ đang ngồi ở nhà em í lạch cạch gõ cái review này.