AnotherWorld Of Rock
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhTrang Chính  PortalliPortalli  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng Nhập  

 

 Witherscape - The Inheritance: Khi nhà vua trở lại

Go down 
Tác giảThông điệp
Varsava
Khủng Long
Khủng Long
Varsava


Nam

Ngày tham gia : 11/04/2007
Age : 37
Tổng số bài gửi : 2874
Đến từ : Moscow

Witherscape - The Inheritance: Khi nhà vua trở lại Empty
Bài gửiTiêu đề: Witherscape - The Inheritance: Khi nhà vua trở lại   Witherscape - The Inheritance: Khi nhà vua trở lại Icon_minitimeSat 3 Aug 2013 - 19:08

Witherscape - The Inheritance: Khi nhà vua trở lại 383072

Dan Swano đã trở lại vào một thời điểm không thể đúng lúc hơn. Hắn trở lại khi mà cả progressive metal và death metal đang vào giai đoạn chững lại. Hàng năm vẫn có những band trẻ được sinh ra, vẫn có những album hay. Nhưng cái mà metal thiếu đó là một album mẫu mực, với những sáng tạo mới mẻ thực sự như Crimson, Dance Of December Souls hay Still Life. Có một thực tế đáng buồn là càng lúc càng có nhiều band death metal trẻ quá mải mê vào phô diễn kĩ thuật. Họ cố gắng làm thế nào để chơi phức tạp nhất, nhiều nốt nhất, phô trương nhất mà quên đi rằng cái đọng lại rốt cục vẫn là giai điệu. Trước tình cảnh đó, sự trở lại của Dan Swano với Witherscape như là một bài học của người thầy lớn với tất cả tụi trẻ trâu. Bài học của một trong những kẻ đầu tiên xóa nhòa đi sự khác biệt giữa progressive và death metal.

Tớ vồ lấy cái The Inheritance của Witherscape mà không hề nghe thử và cũng không suy nghĩ gì. Đơn giản là vì tớ tin hắn. Kể từ khi nghe Crimson và Moontower và biết về hắn, chưa có gì có dính chút Dan Swano mà tớ nghe thấy dở cả. Và Dan cũng ko phải là kẻ ra album vội vàng. Đã gần 15 năm kể từ Moontower, Dan chỉ ẩn mình trong vai trò của 1 producer, 1 guitarist tạm thời , 1 kĩ sư thu âm và 1 tay bán đĩa. Kể cả khi hắn tham gia Bloodbath hay Nightingale cũng ở trong một vài trò thầm lặng. Chính vì thế một khi hắn đã trở lại là để làm điều gì đó đặc biệt.

Trong những bài phỏng vấn trước về album Dan đã nói album này dành cho những fan của Edge Of Sanity, Katatonia và album Moontower nhưng hắn đã giấu điều quan trọng nhất đó là album này còn dành cho những fan của cả Opeth nữa. Tớ đã không thể dừng mỉm cười suốt 2 track đầu tiên Mother of the soul và đặc biệt là Astrid Fall. Dan Swano đã làm sống lại những âm thanh tưởng chừng đã chết cùng với Opeth. Tớ không ghét Opeth mới. Tớ tôn trọng Mikael khi anh nói rằng mình đã già và không muốn gào thét nữa. Anh muốn chơi thứ âm nhạc hợp với mình hơn. Tớ cũng không ghét Heritage nhưng những gì mà Opeth đã làm được với Still Life và Black Water Park là quá lớn. Nó để lại ấn tượng quá sâu đậm trong tớ. Tớ bắt đầu với metal từ những band của Thụy Điển. Nhắc đến Thụy Điển với tớ là The Gallery, là Jester Race, là Dance Of December Souls là Still Life. Cho dù Katatonia và Opeth có làm được điều gì đặc biệt về sau này nữa nhưng với tớ những album đó vẫn là hình ảnh đẹp đẽ và tuyệt vời nhất của họ. Và Dan Swano đã làm sống lại dù chỉ là một phần nhỏ những phút giây mơ màng cùng kỉ niệm. Khi nghe Astrid Fall tớ không thể không nhớ về Peter Lindgren, tay guitar với khuôn mặc buồn buồn và những ngón đàn lạnh buốt như băng của hắn. The Inheritance gợi nhớ quá nhiều về Still Life: tiếng guitar lạnh giá, cái không khí u tối và dồn nén. Thậm chí một nhân vật trong concept của album cũng mang tên Matilda. Tuy nhiên điều đó không có nghĩa là Dan Swano sao chép Still Life. Có thể lấy màu của 2 album để nói về âm nhạc. Nếu như Still Life là màu đỏ của sự giận dữ, trả thù thì The Inheritance là màu xanh của tình yêu của sự cô đơn buồn thảm.

Tiếp theo phải nói về giọng ca của Dan Swano. Thời gian đã làm tớ vô tình quên mất rằng Dan Swano một thời đã từng là một trong những vocalist xuất sắc nhất của Death Metal và trước khi Steven Wilson truyền dạy nghệ thuật clean vocal cho Mikael Åkerfeldt thì Dan cũng chính là vocalist toàn diện nhất. Trong The Inheritance chúng ta có thể thấy hình ảnh của 3 Dan Swano. Một là giọng growl của old school death, một là giọng clean vocal trầm ấm và truyền cảm có chút gì đó như Mikael và một là những đoạn ngân thống thiết gần với Tomi Joutsen của Amorphis. Và tớ phải thừa nhận, có đôi lúc trong album này tớ thích clean vocal hơn là growl vocal.

Nói như vậy đã quá đủ về Dan. Witherscape không phải chỉ dựng nên bởi một người. Bây giờ tớ nói về kẻ thứ 2: Ragnar Widerberg. Một kẻ bán đĩa bình thường hoàn toàn không có danh tiếng gì trên bản đồ metal trên thế giới đơn giản bởi vì…. hắn không chơi metal. Nhưng chính Ragnar là người đem đến sự khác biệt giữa Witherscape so với những project khác của Dan. Và tớ tin chắc rằng chính Ragnar là người đã tạo ra Witherscape. Tưởng tượng thế này: Một buổi chiều Dan và Ragnar ngồi ngáp ruồi trong cửa hàng đĩa ngồi nghe Judas Priest cùng những band hard rock cổ lỗ sĩ khác. Dan nói với Ragnar:”Mày biết không, tụi nhỏ giờ không chơi nhạc như thế này nữa. Thật đáng tiếc vì nhạc thế này mới là nhạc.” Và Ragnar trả lời:” Sao tao với mày không lập ra một band chơi nhạc như thế này. Mày biết đấy làm ra thứ gì đó thật cổ điển.” Và thế là trong đầu Dan lóe lên cái bóng đèn. Rốt cục hắn đã tìm ra thứ mà mình chưa bao giờ làm, tìm ra mục đích để viết nhac. Một cuộc phục sinh những âm thanh Hard Rock nhưng dưới hình dáng của Death metal. Đó chính là điểm khởi đầu của Witherscape. Và Ragnar là người đảm nhận việc hồi sinh thứ âm thanh đó bằng cây guitar của mình. Có thể thấy rõ ràng sự khác biệt bắt đầu từ giữa Dead For A day cho đến The Math of the Myth so với phần còn lại của cả album vì đó là đất diễn của Ragnar. Tiếng guitar của Ragnar không quá nhanh, không quá phức tạp, không quá dữ dội nhưng đó là những âm thanh kinh điển của những năm 70,80 khi mà metal vẫn hoàn toàn là của guitar. Hay hay dở là ở guitar. Những cú riff, những đoạn solo của Ragnar rất quyến rũ, sống động khiến khi nghe không thể lắc lư, gật gù theo. Và trên nền giai điệu đó chất Death metal của Dan Swano cứ chảy ra ào ạt. Hai thứ âm nhạc cách nhau một thập kỉ giờ đây hòa quyện một cách tinh tế nhuần nhuyễn.

Điểm mà tớ ưng ý nhất trong album này là nó đi ngược lại với những gì mà người ta đang cố gắng làm và rồi phá hỏng progressive death nói riêng và progressive metal nói chung. Dễ dàng nhận thấy các band progressive thời gian gần đây cứ gồng mình lên để viết những epic track dài dằng dặc, cố gắng chơi các phức tạp càng tốt, đổi nhịp điệu càng nhiều càng tốt, nhét vô số thứ vào. Nó như một miếng bít tết vốn cực kỳ ngon nhưng bị tẩm ướp quá đà khiến khi ăn ta chỉ còn thấy vị tẩm ướp chả thấy vị thịt đâu. Witherscape không làm như vậy. Họ chơi một thứ âm nhạc vẫn rất thân thiện với lỗ tai, rất quyến rũ và nhiều đoạn cực kỳ kick ass khiến bạn không thể không headbang theo. Nhưng ở dưới sự đơn giản đó là những chấm phá rất tinh tế. Ví dụ như Dying For The Sun, track tớ cho rằng hay nhất của album là một sự bất ngờ từ đầu đến cuối. Sau màn khởi đầu dịu dàng là tiếng guitar sặc mùi heavy metal cổ điển cùng với giọng ca như bước ra từ thời kỳ của Jadas Priest, Saxon. Maiden. Ngay sau đó vẫn trên nền heavy metal đó là growl vocal dồn lên hừng hực. Khi mà cả một bức tường âm thanh dày đặc được dựng lên thì thi thoảng tiếng key bất ngờ lướt qua như một cơn gió. Chỉ một đoạn key cực kì ngắn nhưng sắc nhọn như một lưỡi dao cắt vào miếng thịt thơm ngon. Đó chính là sự tinh tế của những lão tướng. Đó là bài học mà Dan Swano và Ragnar gửi gắm lại cho lũ newbie. Đôi khi “less is more”

Nói về nội dung của album. Đây là lần đầu tiên Dan Swano không viết lời cho album của mình. Anh chỉ lo phần âm nhạc và để phần lời cho Paul Kuhr của November’s Doom lo. Và Paul Kuhr đã viết một concept album xuất sắc. Một câu truyện về tình yêu, sự phản bội, nỗi cô đơn và sự trả thù. Paul cũng tham gia vào phần cuối của album khi mà câu truyện được đẩy đến cao trào. Nếu như đoạn đầu của album là tình yêu sự cô đơn với Opeth, đoạn giữa là sự giằng xé, nghi ngờ với progressive rock và hard rock thì 3 track cuối của album là sự tổng hòa của những thứ trên và được đẩy đến mức độ cao nhất, hoang dại và dữ dội nhất mà đỉnh điểm là The Wedlock Observation

Cho đến giờ tớ vẫn chưa thể dứt khỏi The Inheritance. Cũng như tớ đã từng không thể dứt khỏi Dance Of December Souls, Still Life, Black Water Park và The Gallery. Sẽ còn lâu, lâu lắm mới có một album khiến tớ phải mòn mỏi vì chờ đợi, sung sướng khi cầm trên tay và mãn nguyện khi kết thúc như album này. Và biết đâu đấy album tiếp theo như thế lại là của Dan Swano khi mà hắn đã úp mở về tương lai của Edge of Sanity và chắc chắn về album tiếp theo của Nightingale. Chả ai biết được, nó còn tùy vào cảm hứng của hắn, một kẻ thiên tài lười biếng. Nhưng trong lúc chờ đợi tớ vẫn còn The Inheritance để ngâm đi ngâm lại trong list những album tuyệt vời nhất.
Về Đầu Trang Go down
 
Witherscape - The Inheritance: Khi nhà vua trở lại
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
AnotherWorld Of Rock :: Metal :: Album Reviews-
Chuyển đến