Nói đơn giản, Deadwing là album prog hay nhất của năm 2005!Sự trở lại tuyệt vời của Shadow Gallery với Room V, những nét nhạc kinh điển nhằm tôn vinh Pink Floyd của Dream Theater với Octavarium, bước đi chắc nịch tiếp theo của Riverside – 2nd Life Syndrome hay thậm chí cả bông hoa dại Opeth tươi nở với Ghost Reveries ...cũng không thể vượt mặt một album ngoại cỡ như Porcupine Tree’s Deadwing. Bằng tuyệt phẩm này, Steven Wilson đơn giản là chỉ khẳng định lại cái định lí muôn thuở: “
Nghe prog, phải nghe Porcupine Tree!” và đồng thời bổ sung cho nó thêm một hệ quả nho nhỏ: “
Nghe PT, nhớ mua đĩa Deadwing nhé!!”
Track Listings1. Deadwing (9:46)
2. Shallow (4:17)
3. Lazarus (4:18)
4. Halo (4:38)
5. Arriving Somewhere But Not Here (12:02)
6. Mellotron Scratch (6:56)
7. Open Car (3:46)
8. The Start Of Something Beautiful (7:39)
9. Glass Arm Shattering (6:12)
Total Time: 59:34
Line-up/Musicians- Steven Wilson / vocals, guitar, piano, bass, keyboards, hammered dulcimer
- Richard Barbieri / keyboards, synthesizers
- Colin Edwin / bass
- Gavin Harrison / drums & percussion
Guest musicians:- Mikael Åkerfeldt (OPETH) / guitar, vocals
- Adrian Belew (KING CRIMSON) / guitar
Releases informationCD Lava Records (93812-2) UK (2005)
Không có gì thay đổi về đường lối viết nhạc của Steven, Deadwing vẫn mang đầy đủ những gì đã và đang được đóng mác Porcupine Tree. Những kết cấu quen thuộc từ Signify, In Absentia, Lightbulb Sun...vẫn rải đều trên từng ngóc ngách của Deadwing - linh hoạt trong thiết kế Synths/Key/Effects, guitar solo đơn giản nhưng hiệu quả và (quan trọng nhất) hài hòa, đệm acoustic guitar với vài gam quen thuộc luôn đặt nền ở chorus, vocals lúc clean, lúc lại hát qua loa cầm tay...... tất cả những gì cơ bản nhất của PT đều là ở đây, ko gì mới mẻ hơn cả ngoài những câu nhạc phảng phất chất Alt/nu rock hiện đại được bồi đắp, nhưng ko che mờ được cái “tôi” riêng biệt của Porcupine Tree. Sự xuất sắc khiến nó vượt trội trên tất cả là ở mức vĩ mô, cái kết dính về âm nhạc trong album chắc chắn đến tuyệt vời, và ở mức vi mô, bản thân các ca khúc đều là những compositions có chất lượng không thể phàn nàn đến nửa chữ! Hãy đặt bản popular ballad (có lẽ cũng đáng xếp vào loại kinh điển về cái catchy, dù nó thật sặc mùi alt.rock) Lazarus sang một bên, hay ít ra cũng nhìn nó như một phần của cả album không tách rời này, sẽ thấy tuy các tracks trong Deadwing có nhiều lúc gây cho ta bối rối ít nhiều khi cố gắng nắm bắt “ý đồ” tác giả. But, after all, chúng đều mang những điểm nhấn chết người (nằm ở chorus phần nhiều), để từ đó những nút thắt rối rắm còn lại trong ca khúc bất chợt trở thành cái nền đầy sức bật cho vẻ đẹp của chính nó: Arriving Somewhere But Not Here với những câu riff & solo guitar của tam quái: Steven – Mike – Andrian thừa sức đứng ngang ngửa, thậm chí còn hơn cả một Lazarus đơn điệu, Shallow & Halo đồng dạng với nhau qua những đoạn chorus really cool; và từ Mellotron Scratch cho đến hết Glass Arms Shattering là chuỗi những bản nhạc đầy trăn trở trong từng câu chữ, giai điệu và tình cảm hơn tất cả các album trước đây... Ko có gì để nói ngoài một điều chắc chắn rằng, Deadwing là album trọn vẹn nhất về âm nhạc mà PT từng có!
(Fear Of The Blank Planet ko tinh vi` chua nghe ki!)Bên cạnh đó, những ca khúc vào loại hảo hạng này của Deadwing ko chỉ giữ vẻ đẹp của nó một cách rải rác như cách ta tiếp cận, chúng hòa hợp theo đúng kiểu của một concept thượng thặng – nghĩa là tính liên tục và nhất quán, hay nói cách khác, mạch nhạc được giữ nguyên vẹn và hài hòa từ giây đầu tiên cho đến khắc cuối cùng của đĩa nhạc
(ta skip cái extra track – She’s moved on – nhé vì nó chả có vai trò mẹ gì ở đây cả ^^). Cả album không hề có nửa giây thừa hay lạc lõng, sự luân chuyển giữa các track đều rất tự nhiên, không chút gượng gạo, đem đến cho người nghe đầy đủ những trải nghiệm và ý đồ mà tác giả muốn gửi gắm. Điều này thực sự không hề đơn giản, đơn cử như ngay cả concept duy nhất Metropolis II của ông trùm Dream Theater cũng đầy những đứt gẫy thô thiển trong mạch nhạc-truyện. Một mastermind bậc nhất như Steven, chắc chắn hiểu rất rõ rằng khi xây dựng một concept thực thụ thì tính liên kết luôn phải được xem trọng không kém gì việc đảm bảo chất lượng từng phân tố trong concept đó. Và một Deadwing chặt chẽ như hôm nay là lí do tốt nhất để ta mở lời khen ngợi.
Nhìn từ góc độ cảm xúc và atmosphere của Deadwing, realease thứ...9 này của PT rõ ràng là dark hơn PT của lệ thường – đó là sự phảng phất nỗi buồn và không khí bức bối trong tất cả các ca khúc, thay vì những giai điệu sáng sủa và nghệ thuật trong Absentia, Lighbulb... . Thậm chí có thể nhìn đây gần như là một xu hướng mới của Steven Wilson khi mà trong album Fear Of The Blank Planet, nó được nhấn mạnh thêm hẳn một bậc với nội dung phê phán những mặt trái XH.
Oh well, thế còn nội dung concept Deadwing là gì? Hey, thú thực là mình cũng dek hiểu, mình cố gắng hiểu lyrics từng ca khúc nhưng đến khi ghép lại chúng lại chẳng ra đâu vào đâu!!
(As I know so far, it’s a story about the child who ran away from his home).Tuy nhiên điều đó không quan trọng, music first! Những gì ta nghe được đã quá đủ để hài lòng. Những tranh cãi xem rằng Deadwing có thực sự prog với những cấu tứ ngoại đạo nó chứa đựng hay không cũng không làm giảm được giá trị của Deadwing. Nó chỉ nhấn mạnh thêm rằng: Porcupine Tree là một Prog Band, hơn thế nữa họ là một trong những rường cột của nền Progressive hiện đại, và đối với những ai đã hay đang bắt đầu đắm say với thể loại đầy tính phiêu lưu này, giá đĩa của họ ko nên và không thể thiếu cái tên Porcupine Tree/Deadwing.