Nhìn lại cả quãng đường từ Adversary đến Das Seelenbrechen, qua từng album Ihsahn đi từ một hoàng đế của symphonic black đến vị trí của một trong những kẻ tiên phong thử nghiệm đáng nể nhất trong metal. Điều tớ thích nhất ở Ihsahn đó là cho dù hắn có thử nghiệm, có nhét đủ thứ hầm bà lằng nhằng vào âm nhạc của mình đến mức nào đi nữa vẫn còn đó những dấu vết dù thoảng qua những rất rõ ràng của Emperor. Có lẽ đó chính là lý do mà Ihsahn vừa nhận sự yêu mến của những kẻ thích thử nghiệm nhưng cũng không hề mất đi sự kính trọng từ các fan cũ của mình.
Das Seelenbrechen là một ví dụ cho điều đó. Có không ít những đoạn trong album dù ngắn ngủi nhưng đã làm sống lại cái cảm giác âm u, huyền bí của Emperor từ tiếng key, atmosphere cho đến vocal của Ihsahn. Không nhiều nhưng cũng khiến những người lưu luyến Emperor cảm thấy hài lòng để đón nhận những thử nghiệm tiếp theo của hắn.
Có thể nói Das Seelenbrechen chính là album hỗn loạn, đa dạng và thử nghiệm nhiều nhất kể từ khi Ihsahn bước ra solo. Dù tớ vốn quen mỗi album của hắn 1 kiểu nhưng khi mà những âm thanh electronic sặc mùi Massive Attack của Pulse nổi lên tớ cũng không thể không tự nghĩ: Cái lol gì thế này? Thằng này nó bị điên rồi. Hay như bộ đôi Tacit, chúng ta phải chịu đựng hàng phút những âm thanh hỗn loạn méo mó hàng phút liền. Nói đơn giản thế này, cứ thử nhớ lại cái cách mà King Crimson hay Pink Floyd chạy 1 track dài dằng dặc đều đều với atmosphere dày đặc thi thoảng mới đệm vào 1 vài tiếng trống hay key hay 1 vài effect âm thanh. Ihsahn cũng làm như vậy, nhưng mà với những âm thanh hardcore chói tai đôi khi đến mức khó chịu cùng vocal khô rát, nhức nhối. Và khi tai đã bị ù đi vì những âm thanh khó chịu đó thì bất ngờ từ đâu giai điệu hiện ra, từ chậm rãi nhẹ nhàng đến mạnh mẽ rộng lớn như bản nhạc kết thúc một bộ phim. Ihsahn có thể chơi 2 phút cuối cùng của tacit trong cả album và tớ có thể nghe liền 1 mạch thoải mái và hứng thú nhưng không hắn bắt chúng ta phải chịu đựng trước với những thứ quái gở của mình rồi mới nới lỏng ra một ít.
Cuối cùng, điều đặc biệt nữa của album này đó chính là clean vocal. Ai có thể ngờ Ihsahn lại có giọng clean vocal ngọt ngào và u buồn đến thế. Tiếng acoustic guitar lạnh tanh na ná Opeth cùng giọng clean vocal của Ihsahn mang đến sự mơ màng dịu dàng cho Das Seelenbrechen đối nghịch với những âm thanh hardcore còn lại.
Tớ không biết đánh giá thế nào về album này. Một album có quá nhiều thứ được dồn trong vỏn vẹn 10 track ngắn ngủi. Tai chưa kịp quen với giai điệu này đã phải nhảy ra giai điệu khác. Tớ có thể nói thế này: Hate it or love it. Nếu các cậu nghĩ đây là album hay nhất của Ihsahn sẽ có vô số người gật đầu nhưng nếu các cậu chửi nó là một album điên rồ và thái quá thì tớ cũng có thể hiểu. Nhưng với Ihsahn Das Seelenbrechen là một thành quả từ sự uyên bác và tham vọng của một hoàng đế cũng như một minh chứng cho sự không giới hạn trong prog metal.