Assur (Hun) - Kõtestbe zárva (Closed In Stone) Prológus Ngày lang thang, bước chân ra phía biển. Sóng dập dờn từng đợt sủi bọt trắng xoá, xô mạnh vào bờ cát. Tiếng chym kêu trên trời cao, dang đôi cánh tự do bay lượn uống vòng bầu trời. Đôi mắt nhìn xa xăm, nhớ về những chiến binh, nhớ về lịch sử, về những truyền thuyết. Nền trời xám xịt, những vách đá xám xịt, màu cát vàng nâu trong buổi chiều nắng xuống. Từng đợt sóng trắng vỗ vào bờ đá, tràn lên cát, tiếng chym kêu văng vẳng đôi lúc từ trên cao vọng xuống. Tâm hồn thức tỉnh, hào hùng trở về. Những truyền thuyết sống dậy, điên cuồng đập phá, chen chúc len lỏi trong tâm hồn.
Nomád élet Đoạn solo dồn dập, uốn lượn, hào hùng làm khung cảnh nghiêng ngả. Chớp mắt, trời đất quay cuồng, rừng cây rậm rạp, sương phủ lơ đãng, tiếng sóng ồn ã quanh đây thúc dục trở về. Ta, chính ta, chiến binh, kẻ hào hùng, tôn thờ các vị thần cổ xưa, đi theo tiếng gọi của sứ mệnh, của lòng khao khát, lớn lên tự do và hoang dại nơi đất mẹ thiêng liêng. Hỡi các đấng thần linh tối cao. Các vị ngự trị khắp vùng trời, bay cao hơn đôi cánh đại bàng, đôi mắt dữ tợn quét khắp quê hương, chỉ bảo ta sứ mệnh hoàn thành, khát khao chiến đấu.
Ta chu du khắp nơi trên vùng đất mẹ tự do, ta sống trong hoang sơ và man rợ, nơi ta sinh tồn chỉ cái mạnh mới đi lên. Ăn thịt uống máu tươi, ngày nối ngày ta làm bạn với sói. Ăn thịt uống máu thú rừng, ngủ dưới làn sương mù lạnh giá, dưới tầng thông rậm rạp phủ che. Quê hương cho ta sức mạnh, lòng căm thù, khát máu, ta là chiến binh, là niềm tự hào đất mẹ.
Ta băng qua rừng thông rậm rạp. Bước chân tiến, dồn dập băng qua. Bao rừng núi hoang vu, bao thung lũng sâu thẳm. Đôi chân chiến binh tiếp tục cất bước, băng qua cả sự sống, cái chết, ta đi tìm thứ làm ta sôi sục. Băng qua những cánh đồng bất tận, những vùng đất cằn cỗi, sa mạc, đi đến tận cùng thế giới, ta đi tìm Chúa tể cái chết.
Người đứng lặng yên nhìn ta ngạo nghễ "Chiến binh của ta, ta chờ ngươi đã lâu". Ánh trăng len lỏi, chiếu sáng những dấu tích thời gian trên cơ thể, ánh trăng chiếu sáng, nhảy nhót uốn lượn. Diều hâu ca, tiếng sói đệm vào, cất tiếng hát hoà cùng cha ta. Hỡi cha trên cao, dẫn đường con trong đêm tối mịt mùng. Gieo ánh vàng mờ ảo khắp muôn nơi. Bài ca vang, chân ta cất bước. AHhhhhhhhhhhhhhhhhh....
Harcos élet ARRRRRRRggggggggggggggggggggg!!!!!!!!!1 Gào thét vang vọng từ con tim, từng thớ thịt run lên bầt bật, tay nắm chắc, mắt sáng như sao, lao lên phía kẻ thù trước mặt, giết!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Ta cưỡi trên hoả mã điên cuồng, tay vung kiếm loang loáng một đất trời, hoả chiến mã lồng lộn điên cuồng, thoả tháng ngày nén mình chờ đợi giết giết giết!!! Tiếng guitar dồn dập, chiêng chống liên hồi, gào thét, đâm chém, tàn phá, huỷ diệt. Phá huỷ mọi sinh linh mỗi bước đi qua, huỷ diệt tất cả, vì Chúa tể đáng kính trên cao. Không chừa lại chi dù chỉ tì vết. Những gì còn chỉ là vệt khói ngang trời, làn tro mờ rung lên trong hoang mang, run rẩy, kinh sợ. Mỗi vùng đất đi qua, một vùng đất chết. Chết chóc theo ta không ngừng nghỉ trong nháy mắt. Chiến thăng của ta, hoang tàn đổ nát. Con đường máu da dọn mở kính dâng người. Ta huỷ diệt, truy tàn sự ớn hèn. Ta sẽ chết thiêng liêng và hào hùng, ta đã hoàn thành sứ mệnh kính dâng ngài. Diều hâu mang kinh hồn ta bay cao, vượt qua mây qua gió trời cao, ta bỏ lại thân xác ta đông cứng. Ta đi đến nơi tụ thân cái chết.
A halál kútja Ta băng qua những vùng đất mênh mông, hồn bay tới nơi chưa từng tới. ÔI nơi đây, không mặt trời với tới, không cả những vì sao yếu ớt xa xăm, khắp nơi chỉ 1 màu u tối, nơi lẵng quên, không một ai biết tới, nơi hư vô không vẩn đục, thanh khiết. Thế giới kia ta sẽ biến thành đây.
Tại nơi đây ta tìm thấy sự trường sinh, ta du hành qua sự sống vĩnh hằng, lướt qua những biển băng vô vọng, chiến đấu những chiếc bóng bạc nhược trong khu rừng những linh hồn lạc lối, nơi đây, nơi tụ thân cái chết.
Ta trở lại tiêu diệt thế giới kia, những sinh linh yếu hèn và bạc nhược, tất cả sẽ chìm vào quên lãng, hư vô tràn ngập khắp không gian, không yếu đuối, không bạc nhược, không lừa phỉnh, không mê hoặc, chỉ có sức mạnh tồn tại tới vĩnh hằng.
Szellemág Ta chết đi sống lại hàng nghìn lần, sự bất tử đưa ta đi huỷ diệt. Những vùng đất bí ẩn hiện ra, những oan hồn quẩn quang nơi cõi chết. Ôi những oan hồn lạc lối, những kẻ ta đã giết một ngày. Ta giết hết, giết hết, những u hồn bạc nhược thấp hèn. Ta cảm nhận sức mạnh đang trỗi dậy.
Những sức mạnh xa xưa đang lớn dần trong mạch máu. Từng giọt máu nóng hổi, sôi sục điên cuồng, huỷ diệt. Hỡi những linh hồn bẩn thỉu, đợi ta ư, một linh hồn bất diệt? Các ngươi đâu là gì , thật nhỏ nhoi vô dụng.
Thế giới kia ánh mặt trời vẫn chiếu, ánh trăng vẫn vằng vặc hằng đêm. Đâu có biết tất cả đang chết. Những rừng thông rậm rạp, phủ sương, những rừng thông trải dài tít tắp. Nơi đây, nơi tụ tập oan hồn và cái chết. Tất cả kìm nén, uốn lượn những hàng cây. Hãy đợi đấy ảnh mặt trời bẩn thỉu, cả ánh trăng yếu hèn phản chiếu mặt trời. Đâu có biết dưới những khu rừng đẹp, từng hồn ma làm những cành cây, từng chiếc lá nhỏ nhoi che kín. Ánh mặt trời đâu thể xuyên qua. Phía dưới kia, lạnh lẽo âm u, cái hư vô tràn về dồn dập, kìm nén lại đợi bùng phát dâng trào. Những bí ẩn điên cuồng chờ đợi. Cứ cười đi mặt trời ô nhục, bóng tối kia sắp phủ khắp nhân gian.
Bí mật man rợ, điên cuồng.
Lángvihar Thời khắc đã đến, vong hồn vươn lên, che lấp mặt trời, điên cuồng huỷ diệt. Trái đất tràn ngập bóng tối, những hồn ma bay ra từ cõi chết. Cuộc sống vô hồn, bẩn thỉu nhơ nhớp kia, ta tẩy rửa, Khôg yếu hèn nào được tha thứ, những kẻ yếu ớt kia phải bị huỷ diệt. Ta không dung thứ cho yếu hèn bạc nhược. Ta cưỡi trên rồng gieo hoang tàn khắp tứ phía, ta, kẻ hậu duệ sơ khai, ta tiêu diệt tất cả. Những kẻ phản kháng sẽ bị nguyền rủa vĩnh viễn, tan biến mãi vào cõi vĩnh hằng. Lửa nguyên thuỷ thiêu dốt thế gian, tất cả bùng cháy trong máu rơi, chết chóc. Lửa không còn cháy, không còn gì cả, chỉ còn bụi và thế giới hoang sơ. Ta lập ra một thế giới mới, sạch nguyên sơ, không chút gợn tàn.
Ta biến lại trong hình hài núi đá, đứng canh gác sự bất tử vĩnh hằng. Kiếm trên tay, diều hâu đậu trên vai, ta đứng gác trong hình hài núi đá. Mắt vĩnh cửu soi rọi khắp muôn nơi. Ta canh giữ nơi vĩnh hằng bất tử, nơi tụ thân cái chết linh thiêng. Ta canh giữ nơi đây vĩnh cửu, sẽ trở lại thanh uế nhân gian.
Cảm xúc dâng theo hơi rượu bay, những khu rừng lẩn quất bay quanh, ta cất bước đi trên bờ cát, tiếng diều hâu nay đã dần xa, bước tiếp trên bờ cát trải dài. Để lại sau những truyền thuyết cổ xưa, những bí ẩn lâu đời, những chiến binh, bất tử, giết chóc, tất cả. Ta đi ngủ...