Warning: chắc chắn sẽ có các cậu không tán thành với ý kiến của tớ. Ai rơi vào trường hợp này,
Advice: - Spoiler:
piss off.
Halford returns! 3 năm sau cái Angel of Retribution chẳng có gì đặc biệt lắm (nếu không muốn nói là thất vọng ghê gớm đối với nhiều người), huyền thoại sống Judas Priest đã trở về với cộng đồng headbangers từ cái hố đen có tên “constant touring”. Không những thế, món quà mà người khổng lồ đã chuẩn bị để phân phát cho các thần dân cũng khá đồ sộ: một concept album dài gần 2 tiếng, xoay quanh một nhân vật không thể metal hơn – Nostradamus. Lão già tiên tri + Priest = automatic win, amirite?
AMIRITE??
Trên thực thế thì, cũng giống như một hộp quà noel kì bí có kích thước ít nhất 45x45x50 cm, chính độ lớn của món quà từ tay ông già Priest lại không khỏi khiến các cháu bé vừa chìa tay nhận quà toe toét vừa lẩm bẩm với nhau, “Nó sẽ như một chiếc PS3 hay như một thùng Mother* nhể??” So far as mấy xó xỉnh trên mạng có thể cho tớ biết, phần đông các cháu đang thiên về giả thiết thứ nhất hơn là thứ 2. Dĩ nhiên, trong một thế giới dân chủ thiếu bóng Stalin để chỉ tay 5 ngón, không phải ý kiến của tất cả các cháu đều giống nhau như đúc, & trí tưởng tượng phong phú/phung phí đã chắp cánh cho một số cháu mơ mộng rằng
Nostradamus ít nhất cũng sẽ phải awesome như một chiếc PS3 chạy được Wii remote phe phe hay gì đại loại thế; và kết quả là đến khi hiện thực nó không được đến vậy thì mấy thằng oắt liền nhăn mũi lại hấp tấp phán “Aw man this be krap! 2/10!”
Về phần tớ thì ngược lại với thiểu số đã trình bày trên kia. Trong topic “Nhúng chàm” tớ có nói rằng niềm tin đặt vào Priest là không sai tí nào. Đó là khi mới nghe qua
Nostradamus được có một hai lần, và thực ra sau lần thứ 5, thứ 6 này lời đó của tớ vẫn hao hao đúng – xét cho cùng album này vẫn ăn đứt Angel of Retribution, & vẫn là một ứng cử viên khá nặng kí cho chức vô địch heavy/power năm nay
[update: tính đến thời điểm này đã bị Blaze đập cho tung xịp]. Nhưng chỉ “hao hao”, bởi vì sau khi mấy trò sùng thần bái thánh đã lắng xuống, nghe kĩ mới thấy Halford & co. vẫn khiến người ta ngậm ngùi vì một vài khiếm khuyết không đáng có.
Điểu thứ nhất & cũng đáng nói nhất là performance, đặc biệt là của cụ Halford. Thất thường đến khó tin. Có những bài bốc lửa bỏng rộp màng nhĩ (title track), nhưng lại có những bài sa lầy như dẫm phải cát lún. Điển hình là bài Conquest (track 11): vỏn vẹn 4:42 mà nghe lê thê không kém các trường ca drone doom hạng B là mấy. -_- Có lẽ chuỗi tour 2005/2006 đầy mệt mỏi chính là thủ phạm khiến ông già 57 tuổi ấy không thể giữ được phong độ ổn định cho toàn album, & hậu quả là như trên. Cặp Tipton/Downing tuy có consistent hơn nhưng mô hình chung thì vẫn vậy – vừa hoành tráng vãi ị ra quần (track 13), lại vừa ngủ gật chảy dãi lên guitar (track 20, đéo gì nghe như Fagbox Twenty?!
(>д<)). Coi mòn chỉ có mỗi bác trống là còn thể lực dồi dào, minh mẫn tráng kiện; lão bass thì thoắt ẩn thoắt hiện như bộ đội biệt kích, nhưng đó là lỗi mastering/production, miễn bàn.
Interludes: tớ từng bảo trong W.A.S.P. Neon God review
[attention whoring: có thể xem tại đây] rằng thường thì quá nhiều interlude trong một concept sẽ dẫn đến việc xôi hỏng bỏng không. Ở đây Priest đã phớt lờ principle này & cung cấp cho chúng ta một lượng interlude dồi dào thừa dinh dưỡng: 8 mẩu trên tổng số 23 track, chưa kể prelude. 6 trong số đó đáng bị vứt hết vào sọt rác (hoặc bán bản quyền cho Within Temptation, tùy chọn), bởi vì nghe tai này xong lại lọt qua tai kia, chả nhớ gì hết, chưa kể tới chuyện mạch album bị chém đánh “XOẢNG” một phát dập gân trym, again & again, mất hứng vô cùng.
Solo quá ít, spotlight để nhường cho synth/keys; mà các solo khi xuất hiện cũng không đủ memorable để dán chặt vào đầu người nghe. C’mon man, Priest hay mấy thằng flower power bullshit đây?! 2 ông Downing/Tipton tự lép vế vậy không thấy hổ thẹn với bản thân à? I mean, tất nhiên, kì vọng vào những đoạn solo chất lượng đỉnh cao chót vót như trong Tyrant hay Stained Class là điều ngu xuẩn; dù sao thì các vị ấy cũng sắp lục tuần rồi còn gì nữa. Nhưng sau một demonstration đầy hứa hẹn như title track, ít nhất các vị cũng phải whip out được cái gì đó đẹp mắt như Hell Patrol chứ. :|:
Concept hỏng. Tiềm năng rất lớn (cuộc đời của Nostradamus thì lúc nào chả có nhiều điều để kể), nhưng lại bị khâu lyrics nói riêng & cả tập thể songwriting nói chung tuột tay đánh vỡ mất. Đáng so sánh với concept rời rạc bong từng mảng của Blind Guardian’s Nightfall.
Điều cuối cùng, nhỏ nhặt nhưng vẫn đáng bitch & moan – không thể nào có ai hát tiếng Ý bựa hơn được cụ Halford nữa. Seriously, tớ dám cá với mọi người rằng sẽ có
rất lắm thính giả bên bán đảo hình chiếc giầy sẽ rúm người lại mỗi khi phải nghe điệp khúc bài Pestilence and Plague. Mà phần chorus này lại lặp đi lặp lại
nhiều lần nữa chứ! Sợ. :((:
Anyway, phần chê bai đến đây là hết. Mời quí vị & các bạn theo dõi tiếp hồi thứ 2 sau một dòng cách, representing vài phút giải lao.
*ahem* Tất nhiên, dự án càng lớn, càng tham vọng bao nhiêu thì sác xuất (xác suất?) thất bại cũng càng lớn bấy nhiêu, đó là lẽ thường tình. Thế nên chính sự tồn tại của concept này cũng đáng để người nghe giơ cả 4 - 5 chân lên mà tán dương Judas Priest. Cụ thể thì như sau:
- Dám nghĩ, dám làm: tâm lí “khư khư với những thứ đã có sẵn” ở tuổi xế chiều gần như đã trở thành luật bất thành văn của con người nói chung & các nghệ sĩ đã từng nếm mùi danh vọng nói riêng. Vậy mà Halford, Tipton & co. vẫn dám vượt biên tới những chân trời mới, vẫn dám thử sức với dàn giao hưởng thính phòng cổ điển (fake though it may be) hùng tráng. Bản chất điếc không sợ súng đã khiến nhóm thay đổi công thức sang symphonic heavy/power, ngược lại hoàn toàn so với những gì đông đảo công chúng đã expect từ trước, i.e. một [ass-spanking] heavy/speed album nữa; thiết nghĩ Huy chương Vàng cho Máu Liều là một phần thưởng vô cùng xứng đáng cho các cụ.
- Đúng chừng đúng mực: orchestration & trad metal dính với nhau dễ hơn nhiều người tưởng. Nhưng cũng vì thế mà nhiều band khi nghịch ngợm với symphony orchestra đã phạm phải sai lầm chí mạng là đưa khoản giao hưởng lên priority & đá khoản metal xuống làm thứ yếu (Manowar 2007 T_T). Priest khôn hơn, & đã tránh được cái ổ voi ấy – Nostradamus đúng là có rất nhiều orchestration thật, nhưng trừ những đoạn interlude vô vị & mấy bài ballad/semi-ballad ra thì guitar + bass + drums vẫn được hưởng khá nhiều spotlight.
Ngoài ra, album này còn phản ánh một quyết định lớn lão nữa: từ bỏ cái ý nghĩ quẩn “đã metal là phải heavy as fuck”, nhân tố chính dẫn đến thất bại của Angel of Retribution. Thay vào đó, công sức của Halford & co. được dành chủ yếu cho việc chau chuốt songwriting (đáng tiếng là chau chuốt *quá* vào interludes blablabla). Kết quả là một album được đánh vẹc-ni toàn bề mặt, không nhẹ tớ mức Sad Wings (not that that’s a bad thing) nhưng cũng chỉ nặng được đến như British Steel là kịch. Mặc dù lớp vẹc-ni không hề che tốt những chỗ sứt sẹo, nhưng chí ít nó cũng khiến người ta ít nhiều phẩy tay bỏ qua chứ không chúi mũi vào xỉ vả như kiểu Angel.
Anyway, tóm lại thì mặc dù là một bước tiến rõ rệt về chất lượng so với Angel, đồng thời là một minh chứng cho thấy các cụ vẫn sống vui, khỏe, có ích (hoàn toàn ngược lại với, say, lão Ozzy bỉ tiện),
Nostradamus vẫn chưa thể/không thể phản ánh được đúng mức thực lực gần như vô song của huyền thoại một thời – Judas Priest. Nếu như 23 track đó cắt bớt xuống thành 8 – 9 track hay nhất thì nó đã là một classic của Priest thời hiện đại. Nhưng... đáng tiếc, đáng tiếc. Amen.
6.5/10 [7 hơi bị nhân nhượng quá ^^"]Ya could’ve done better than that, grannies.
Highlights: Revelations (btw, “They’ll hear my
voais”?!), Persecution, Nostradamus, The Future of Mankind**
*Nước tăng lực, chỉ sx ở Úc. Crappiest beverage ever.**Đặc biệt chú ý bài này. Minh chứng cho khả năng viết epic stuff không tồi của Priest khi họ thực sự muốn. Không thể xuất sắc bằng The Legacy của kình địch Maiden, nhưng vẫn đủ xóa tan ấn tượng xấu về công thức “Priest + sprawling epics” có từ bài Lochness trước đó.
DY - hehe cộng thêm 2pt cho chú Kom
CDT - Yon già lú lẫn đếm word count cũng nhầm, bài viết xì tin hơn 1600 words của chú Stalin được 3 pts.