Buồn buồn viết phát review cho xôm.
Đếch thể tin đc, một đất nc chìm trong pussy như nc Fáp lại có thể sản sinh ra thứ metal ballsy & ass-kicking đến mức này. Thật vậy các cậu ựa, ngoại trừ Jeanne d’Arc (&, theo một nghĩa nào đó, Suckozy) ra có lẽ đây là lần đầu tiên người Fáp khiến tớ tâm phục khẩu phục thế. Fuck Benighted & nx thứ brutal death mọc như nấm sau mưa ở Fáp, Sortilège is the shit, kids.
Album mở đầu bằng ca khúc “Le Hargne de Tordus” với dual lead khá ấn tượng, trau chuốt, gợi cho ng nghe nhớ đến cái phong trào NWOBHM khi ấy đã gần như tắt lịm, & falsetto vocals ko có gì thật sự mới mẻ trong classic metal, nhưng xuất sắc nếu xét theo khía cạnh technical. Còn phần điệp khúc – đủ catchy để làm nhục bè lũ hair metal cả đời chỉ biết chăm chú moi háng tìm melodick choruses trong hi vọng làm nên radio hits. Nếu như cái chorus này mà viết bằng tiếng Anh chắc cả ngày tớ vừa nghe vừa hát theo bằng cái giọng dê già của mình wớ.
Which brings một vấn đề nho nhỏ khác: lyrics toàn tiếng Fáp, đọc lìn hiểu gì trơn. Và thật sự thì, to quote thằng bạn thân của tớ: “I could give two shits about that.” Điều này đặc biệt đúng sau khi tớ đã nếm qua một số track trong Heroes’ Tears [phiên bản Frenglish cho
Larmes de Heros] thấy lyrics khắm ko đỡ đc. I mean, như thế này chẳng hạn, trích từ track “Elephant Man” (Le Hargne de Tordus):
- Trích dẫn :
- As I’m walking down the street
I feel so insecure
And I wish I could just be ignored
Cái đít gì kia? Emo music?! Frenchy pussies, seriously... Advice: nếu nhóm của các vị ko chơi emo crap, hoặc ko mang tên W.A.S.P. thì đừng có dí lyrics như thế vào tai thính giả. Bản thân tớ đây thấy rằng, bị trịn đít vào mặt còn thú vị hơn phải nghe that shit từ một balls-out heavy metal band như Sortilège. Respect của tớ dành cho nhóm đã giảm đi đôi chút, boo-fucking-hoo. Kết luận: một lần hiếm hoi trong đời, French ist krieg.
Anw, tiếp phần nhạc nhẽo. Rất tiếc khi phải nói rằng các track 2, 3, 4 ko memorable cho lắm. Đừng hiểu nhầm, ko phải vì chúng ko hay, cả 3 đều có nx giây phút
FUCK YEAH! riêng của chúng, make no mistake. Chỉ có điều chúng bị che khuất bởi track 1 trước đó & track 5 sau đó, “Mourir pour une Princesse”. Phải nói rằng track 5 này cực kì cực kì ấn tượng; từ đoạn gõ mõ mở đầu sặc mùi Cinderella, đoạn solo cương dương đến phần điệp khúc khá quirky kiểu Queensryche tẩm đường, tất cả đều đc Mr Jean đóng dấu khẳng định chất lượng. La bande qui rit, baby. Oh & tí quên, cú breakdown ở phút 3:54 của “Mourir” có thể hiểu là một câu
ĐMM cho thế hệ breakdown-abusers ngày nay. Thật.
May mắn hơn 2, 3, 4, track số 6 (La Montagne qui Saigne) cũng tạo đc ấn tượng khá sâu sắc, & cũng là một trong những highlight của album. Cần phải nói, track này tớ nhớ rất dai ko phải vì riff hay solo (thậm chí tớ vẫn đếch hiểu nó có solo hay ko cơ -_-) mà là vì phần vocals: verse, bridge, chorus, cả 3 yếu tố lại gợi cho tớ về old Queensryche tẩm đường. Same goes với track số 8, “Messager”, nhưng khác là tớ vẫn biết track đó có solo, & chorus lặp đi lặp lại nhiều như W.A.S.P., căn bản vì nó rất ngắn, dưới 15 từ mà chữ
messager lại đc lặp lại 4 lần per chorus, tí nữa bội thực.
Các track còn lại chịu chung số phận với nhóm 2 – 4. Headbanging awesomeness, nhưng bị 4 track kia overshadow nhiều lần. Hơi hơi đáng thương cho chúng.
In any case, nếu nói rằng Sortilège là Iron Maiden của dân francophone thì có lẽ là hơi quá, nhưng cũng ko phải là ko có cơ sở. & album
Larmes de Heros, bất chấp cái artwork chuối nhiều nải hơn cả Heavy Load’s Stronger than Evil của nó, là minh chứng ko thể rõ ràng hơn cho nhận định ấy.
9/10Highlights: Le Hargne de Tordus, Mourir pour une Princesse, La Montagne qui Saigne, Messager